Khi Lan rời bệnh viện, Minh đứng nhìn từ ban công tầng hai, cô đi chậm, tay vuốt bụng, gió thổi bay tà áo

1. Ca trực định mệnh

Phòng cấp cứu lúc 1 giờ sáng vắng lặng đến rợn người.
Tiếng máy monitor nhịp đều như tim người đang hấp hối.

Lan nằm bất động trên giường, mồ hôi rịn đầy trán. Mặt cô tái nhợt, tay bấu chặt ga trắng.
Y tá chạy đi gọi bác sĩ trực: “Bác sĩ Minh, bệnh nhân mang thai mười hai tuần, tụt huyết áp đột ngột!”

Cửa bật mở, tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
Một giọng trầm lạnh vang lên, khàn khàn nhưng rõ ràng:

“Chuẩn bị truyền glucose, kiểm tra tim thai ngay.”

Lan mở mắt trong cơn mê man. Ánh đèn chói lóa.
Trong mơ hồ, cô thấy gương mặt ấy — khuôn mặt mà cô đã cố quên suốt ba năm qua.

Minh.

Cô muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ.
Anh không nhìn cô lâu, chỉ cúi xuống kiểm tra ống truyền. Ánh mắt anh lạnh như thép, giọng khô khốc:

“Cô cố chịu đi, không thì hại con đấy.”

Cô rơi nước mắt.
Phải mất vài giây sau mới nhận ra, nước mắt mình lẫn với mồ hôi.

2. Quá khứ không chết

Ba năm trước, Minh và Lan từng là tất cả của nhau.
Anh là bác sĩ nội trú, cô là y tá thực tập.
Họ hẹn hò vụng trộm trong những buổi trực đêm, chia nhau hộp cơm nguội và giấc ngủ ngắn trên ghế chờ bệnh nhân.

Cho đến khi Lan nhận được lời cầu hôn từ con trai giám đốc bệnh viện – người giàu có, tương lai sáng sủa.
Cô chọn con đường an toàn, rời khỏi Minh trong một tin nhắn lạnh lùng:

“Xin lỗi, em mệt rồi. Chúng ta không hợp.”

Tối hôm đó, Minh không đến trực. Anh biến mất hai tháng, trở lại với ánh mắt đã khác.

3. Cười lạnh

Sau khi kiểm tra, Minh ghi nhanh mấy dòng vào hồ sơ, giọng lạnh băng:

“Không ngờ đấy. Người từng bỏ tôi vì sợ khổ, giờ lại ngất vì nghén. Đời có khiếu hài hước thật.”

Lan cúi đầu.

“Anh… vẫn giận em à?”

Anh cười nhạt, không nhìn cô.

“Giận à? Không. Chỉ thấy buồn cười. Cô cứ yên tâm, tôi là bác sĩ, không phải người tình cũ. Tôi sẽ làm tròn bổn phận.”

Anh quay lưng đi, bỏ lại mùi thuốc sát trùng lạnh ngắt.

Đêm ấy, Lan nằm nghe tiếng mưa gõ lên cửa sổ, tim thắt lại.
Không biết vì nghén, hay vì anh.

4. Những ngày cùng nhau

Minh vẫn là bác sĩ điều trị chính của cô.
Ngày nào anh cũng ghé qua, kiểm tra chỉ số, dặn y tá điều chỉnh chế độ ăn.
Anh chẳng nói lời nào ngoài chuyện chuyên môn.
Nhưng mỗi khi cô ho khẽ, anh lại quay đầu thật nhanh, ánh mắt thoáng lo.

Một buổi chiều, Lan hỏi nhỏ:

“Anh… bao giờ định kết hôn?”

Minh mím môi.

“Không biết. Người ta cần bác sĩ cứu mạng, chứ không cần một kẻ thất bại trong tình yêu.”

Cô im lặng.
Trong khoảnh khắc, cô ước gì được nói rằng em chưa từng quên anh.
Nhưng cổ họng khô lại, chẳng thành lời.

5. Đêm bão

Trời đổ bão vào đêm thứ sáu.
Lan trở đau dữ dội. Tim thai yếu dần.
Y tá hốt hoảng chạy đi gọi bác sĩ.

Minh lao vào phòng mổ, không kịp khoác áo mưa, tóc dính nước.
Anh nắm chặt tay Lan:

“Nghe tôi này. Hít sâu, đừng để mình ngất. Em từng rời anh một lần rồi, đừng rời thêm lần nữa.”

Lan mơ màng, nước mắt hòa mưa:

“Em xin lỗi…”

Anh lắc đầu, giọng run lên lần đầu tiên sau ba năm:

“Không có lỗi. Chỉ có điều, nếu còn kiếp sau, đừng chọn đúng người sai thời điểm.”

Ca cấp cứu kéo dài gần hai tiếng.
Khi tiếng khóc đầu tiên của thai nhi vang lên, Minh khụy xuống ghế.
Anh cười, lần đầu tiên sau nhiều năm.

6. Bình minh

Sáng hôm sau, trời hửng nắng.
Lan tỉnh lại, mệt nhưng bình an.
Anh đứng ngoài cửa, nhìn cô qua lớp kính.
Khi cô quay đầu, ánh mắt họ chạm nhau – không còn oán hận, chỉ còn lặng im.

Anh vào phòng, đặt hồ sơ xuống bàn.

“Mọi chỉ số đều ổn. Cô có thể xuất viện trong vài ngày.”
Cô gật đầu:
“Cảm ơn anh.”

Anh đáp, giọng nhẹ đến lạ:

“Anh từng nghĩ mình hận em, nhưng hóa ra chỉ là chưa đủ can đảm để tha thứ.”

Cô rơi nước mắt, mỉm cười:

“Em cũng vậy.”

7. Buông bỏ

Khi Lan rời bệnh viện, Minh đứng nhìn từ ban công tầng hai.
Cô đi chậm, tay vuốt bụng, gió thổi bay tà áo.

Anh không gọi. Cô không ngoảnh lại.
Giữa họ là một thứ bình yên lạ lùng – như hai kẻ đã trả xong nợ kiếp trước.

Buổi chiều, Minh trở lại phòng bệnh.
Trên giường, tờ giấy cảm ơn gấp gọn:

“Cảm ơn anh vì đã cứu mẹ con em.
Cảm ơn anh vì đã để em được sống thêm lần nữa.”

Minh đọc xong, lặng lẽ đặt lên bàn.
Bên dưới hồ sơ bệnh án, anh viết thêm một dòng chữ nhỏ:

“Cả hai đều đã sống lại — không chỉ một lần.”

Anh khép hồ sơ, ngẩng đầu nhìn ra khung cửa.
Nắng cuối ngày xuyên qua lớp kính, ấm lạ.
Có lẽ, lần đầu tiên sau ba năm, trái tim anh thật sự biết yên bình.